Một mình

Con bé tới một quán cà phê yên tĩnh, mua một ly trà lài, dặn nhân viên nhớ để không đường, chọn một cái bánh cheese cake New York, hay nếu không có thì nó sẽ chọn cheese cake Nhật cũng ngon. Nó cầm theo một cuốn sách, tìm một góc nhỏ trong quán cà phê, chọn chỗ hơi kín đáo chút, lật sách tới trang 54 mà nó đang đọc dở. Nó cầm ly trà thổi nhẹ cho bớt nóng rồi nhấp một ngụm nhỏ, thử một miếng bánh rồi tự nghĩ “ừm bánh ở đây cũng ngon” rồi nhấp thêm một ít trà. Lâu lâu nó đặt sách xuống bàn, để vài dòng suy nghĩ của nó trôi vào không trung, cho đến khi không nhận ra đã một hồi lâu, nó cười mỉm một chút, rồi lại cầm sách lên đọc tiếp, nhấp thêm một tí trà, ăn thêm tí bánh.

Nhưng con bé ấy đã từng không thích đi một mình như thế, nó thường sẽ rủ ai đó hoặc ở nhà. Nó từng ghét cảm giác một mình. Hơn nữa, nó cũng đã từng rất bận rộn, tất bật sáng tối lo chuyện người ta, chuyện thiên hạ nên cũng chả có thời gian để thong dong như thế vì nó có cả khối việc phải làm, phải bận tâm, dù toàn là việc làm hài lòng người khác. Nó có nhiều nỗi sợ, sợ bỏ lỡ, sợ không đủ, sợ quá mức, sợ bỏ rơi, và nhất là sợ một mình. Nó chả có thời gian để ngồi suy nghĩ tự hỏi bản thân nó muốn gì, hay cần gì, nó cứ làm trong vô thức và mong mọi thứ sẽ tốt hơn. Nhưng, đương nhiên là mọi thứ không tốt hơn như nó nghĩ. Vì tất cả những điều nó sợ vào một ngày đẹp trời, đều trở thành sự thật. Nó gặp một người bạn, hỏi một câu đơn giản nhưng khiến nó nhận ra nó đánh mất chính danh của mình, nó đơn giản chỉ là một tệp đính kèm mà thôi. Nó không nhận ra bản thân mình nữa và đó cũng là lúc nó biết mọi thứ cần được thay đổi.

Không ai có thể ép ai đó thích điều gì hay không sợ một điều gì. Nó cũng vậy, với nó, đó là cả một quá trình, là quá trình nó đi tìm lại, xây dựng lại danh tính bản thân, là quá trình nó chữa lành từng vết rạn nứt trong tim nó. Nó không kể rõ được từng việc là gì, nhưng những việc nó làm đều dần chuyển hướng tập trung về phía trong bản thân nó, không hướng về phía ngoài nữa. Kể từ đó, mọi thứ dần thay đổi tốt hơn, và phần thưởng cho quá trình đó là cái cảm giác thích tận hưởng thời gian một mình, nó biết nó là ai và muốn trở thành ai, nó có chính danh của nó, không là tệp đính kèm của bất cứ ai nữa. Nó tự hào về bản thân lắm luôn. Tự hào vì nó không còn vận hành của sống của mình trên nỗi sợ nữa, mà là trên những thứ nó thích, những điều nó quan tâm và người nó yêu thương. Nó thích dành thời gian cho bản thân, chỉ nó và những suy nghĩ của nó, tung tăng vui vẻ.

Và vào một ngày không mong đợi nhất, nó gặp anh…

Anh chỉ đơn giản đi bên cạnh nó, đưa tay đỡ nó khi nó ngã, đưa một bờ vai khi nó cần nghỉ ngơi và lau khô những giọt nước mắt trong lòng nó. Anh không dắt nó đi theo anh, anh chỉ đơn giản âm thầm đi cạnh nó, hỗ trợ nó trên mọi con đường nó chọn.

Nó thích cùng anh đi phê cuối tuần. Cũng chọn một quán yên tĩnh, cùng trò chuyện chút khi dùng điểm tâm rồi anh nhấp ly cà phê làm việc của anh, nó đọc tiếp cuốn sách mới hốt từ tiệm sách cũ. Lâu lâu anh lại ngước lên nhìn nó, nó nhìn lại anh, hỉ mãn vì sự có mặt của nhau, rồi lại tiếp tục việc ai nấy làm. Nó thích dành thời gian với anh, vì anh cho nó khoảng không gian nó cần, nó thích nắm tay mỗi khi anh lái xe đi dạo phố, không ai nói nhau câu gì, chỉ tay nắm tay, cùng bài nhạc yêu thích đang phát và một khung cảnh hoàng hôn đỏ rực.

Nó thích viết tuần kí, nó thích cái se lạnh của buổi sáng khi anh bạn cùng nhà vẫn đang ngủ, nó mang cái máy đánh chữ cổ mà anh mua cho nó, ra ngoài phòng sunroom, bật một bài nhạc, rồi đánh máy viết về một tuần đã qua, rồi lại loay hoay trang trí dán dán xé xé vô cuốn sổ. Anh bạn cùng nhà có dậy rồi cũng không quấy rầy con bé những lúc nó viết tuần kí như thế này và con bé rất biết ơn vì điều đó.

Lúc bước ra khỏi không gian riêng của mình, con bé luôn thấy anh đứng đợi…

Chỉ là một ngày tháng 3 đầu thu cuối hè, có một người ngồi nhìn lại và cảm thấy mừng cho một con bé, vì con bé bây giờ đã làm được điều nó muốn, có được điều nó thích, may mắn có được một cuộc sống thong dong tự tại, có một người đồng hành yêu thương nó chân thành, luôn có mặt khi nó cần và cho nó không gian nó muốn. Không drama, không ồn ào, chỉ thật bình thường ngắm thời gian chậm trôi.

Cảm ơn vì đã đi tới đây, cảm ơn vì đã chọn thật tử tế với bản thân mình.

Leave a Comment

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *